Thứ Bảy, 29 tháng 6, 2013

Đôi lúc ...



Đôi lúc đi giữa phố đông người chợt thấy mình lạc lõng: những con đường chạy dài với khói bụi còi xe, những gương mặt xa lạ, những cái nhìn hờ hững...
Đôi lúc ngồi giữa đám bạn huyên náo, cố cười nói những câu chuyện vô thưởng vô phạt; chợt nghe lòng len lén một nỗi buồn, một nỗi chờ mong...
Đôi lúc lục tung danh bạ tìm một số điện thoại đủ thân quen để chia sẽ những câu chuyện buồn vui, nhưng rồi khẽ cười nhìn Inbox đã từ lâu không còn những tin nhắn yêu thương hay hờn giận...
Đôi lúc, vào yahoo mà tìm không thấy một cái nick để chat, nhắn tin đi mà mãi không thấy hồi âm...
 Đôi lúc cô đơn lại ùa về trong một buổi chiều hoang hoải gió, thấy lòng mênh mang nhớ ... chỉ là nhớ một điều rất cũ, rất xa ...




Thứ Năm, 27 tháng 6, 2013

Có những chuyện ...



Khi bạn muốn tìm một người để tâm sự, bạn mới phát hiện ra rằng : 
  • Có những chuyện không thể nói cho người khác biết.
  • Có những chuyện không cần phải nói cho người khác nghe. 
  • Có những chuyện không có cách nào để nói với người khác.
  • Và có những chuyện cho dù có nói ra với người khác thì ngay sau đó bạn cũng sẽ hối hận.
Cho nên cách tốt nhất là tự mình tĩnh tâm suy nghĩ. Thật ra, người có thể đem lại sự bình yên cho bạn chỉ có thể là bản thân bạn mà thôi.

Thứ Tư, 26 tháng 6, 2013

Trái tim và lý trí



Trái tim nói : “Nếu bạn yêu một người, hãy để anh ấy đi. Nếu anh ấy quay trở
lại, anh ấy sẽ là của bạn mãi mãi”
 Lý trí đáp : “Nếu tôi yêu một ai đó và để anh ấy ra đi, kể cả khi anh ấy có quay trở lại, nó chẳng có ý nghĩa gì cả. Bởi vì như thế anh ấy luôn có thể bỏ tôi lần nữa và nếu anh ấy thật sự yêu tôi, anh ấy đã không bỏ tôi ngay từ lần đầu tiên.”

Quán xưa


Lối lên quán cà phê quen là những bậc cầu thang gỗ đã cũ mòn.Chúng mình thường ngồi ở tầng cao nhất, nơi có những khung cửa sổ nhỏ mở ra một khoảng trời rợp lá me bay. Những chiều tan sở gặp mưa, em vẫn thường vào đó để trốn kẹt xe. Yêu lắm những lúc ung dung ngồi bên người mình yêu, ngắm từng giọt cà phê rơi đều, nghe những lo toan thường nhật rơi rớt đâu đó ngoài cửa sổ, trong mưa...
Lâu lắm rồi, hôm nay em mới có thời gian trở lại quán xưa, nghe " khúc mưa " vang vọng trên một nỗi buồn đã cũ...




Thứ Bảy, 22 tháng 6, 2013

Giấc mơ em



Còn nhớ hôm nào giữa cuộc yêu đương, người đã bất chợt hỏi rằng: Có khi nào em tưởng tượng, một buổi sáng thức dậy và được nhìn thấy anh bên cạnh hay không ?
Em lặng người trước sự giả định hết sức bình thường đó. Rồi thì nước mắt từ đâu không kìm nén được, cứ lặng lẽ tuôn rơi, dù em bấy lâu đã tự hứa với lòng là không khóc, sẽ chẳng bao giờ cho phép mình khóc nữa.
Em từng mơ một giấc mơ … Có những chiều người và em trở về sau một ngày làm việc vất vả, ăn cùng nhau bữa cơm trong gian bếp nhà mình. Nào là rau xào tỏi, tô canh ngọt, xoong cơm nóng sốt… chỉ cần vậy thôi. Ngôi nhà nhỏ, có gác gỗ và lan can thả giàn hoa leo, lòa xòa màu tigon xác pháo, hoa giấy, phủ xanh cái tổ ấm con con có đèn vàng ấm áp... Rồi đêm đêm em có thể yên ấm gối lên cánh tay người, có những vỗ về khi giữa đêm em trằn trọc, có vòng tay ấm chở che những đêm mưa gió bão bùng ...
Người than cùng em nỗi chênh vênh không được chia sẻ. Người cảm động khi em thổ lộ giấc mơ dung dị về ngôi nhà và những đứa trẻ cùng người. Nhưng người đã ngần ngại, đã sợ mất đi những gì người đang có để không dám sống tận cùng giấc mơ ấy cùng em.
Để đến bây giờ, mọi thứ lở dở như giữa chừng đêm ta giật mình thức dậy, bàng hoàng hiểu rằng đó chỉ là một giấc mơ. Em biết một điều gì đó đã đứt gãy, đã lạc điệu, đã chẳng thể nào trở lại bình yên, khi tâm hồn em, sau lần yêu và hết mình với tình yêu sai chỗ. Và giấc mơ hạnh phúc xa xăm kia thì vẫn hoài cháy bỏng, để em cứ phải quẩn quanh đi tìm…


Thứ Ba, 4 tháng 6, 2013

Phong Kiều Dạ Bạc




Cô Tô là tên gọi cũ của thành phố Tô Châu ngày nay.
Đi dọc phố cổ Tô Châu, luôn có một dòng Đại Vận Hà cùng song hành mải miết. Sông nước Giang Nam mê hoặc vua Càn Long hàng trăm năm trước như không chút đổi thay sau ba trăm năm. Liễu rũ bên sông, những mái nhà cổ thấp, nằm trầm lắng trong tiếng gió chiều thổi nhẹ. Dòng sông dường như không muốn trôi...
Và trong gió chiều lay nhẹ qua hàng dương liễu, lạc vào Hàn San Tự.
" Nguyệt lạc ô đề sương mãn thiên,
Giang phong ngư hỏa đối sầu miên.
Cô Tô thành ngoại Hàn San Tự

Dạ bán chung thanh đáo khách thuyền. "
Đọc Phong Kiều Dạ Bạc mà bao đêm mơ về Hàn San tự. Những đêm lạnh khó ngủ, nhẩm lại trong đầu bài tứ tuyệt của thi sĩ họ Trương ... mơ được sống một đêm … đan tay một người …đi trong tiếng chuông chùa lan trên sông...