Thứ Bảy, 22 tháng 6, 2013

Giấc mơ em



Còn nhớ hôm nào giữa cuộc yêu đương, người đã bất chợt hỏi rằng: Có khi nào em tưởng tượng, một buổi sáng thức dậy và được nhìn thấy anh bên cạnh hay không ?
Em lặng người trước sự giả định hết sức bình thường đó. Rồi thì nước mắt từ đâu không kìm nén được, cứ lặng lẽ tuôn rơi, dù em bấy lâu đã tự hứa với lòng là không khóc, sẽ chẳng bao giờ cho phép mình khóc nữa.
Em từng mơ một giấc mơ … Có những chiều người và em trở về sau một ngày làm việc vất vả, ăn cùng nhau bữa cơm trong gian bếp nhà mình. Nào là rau xào tỏi, tô canh ngọt, xoong cơm nóng sốt… chỉ cần vậy thôi. Ngôi nhà nhỏ, có gác gỗ và lan can thả giàn hoa leo, lòa xòa màu tigon xác pháo, hoa giấy, phủ xanh cái tổ ấm con con có đèn vàng ấm áp... Rồi đêm đêm em có thể yên ấm gối lên cánh tay người, có những vỗ về khi giữa đêm em trằn trọc, có vòng tay ấm chở che những đêm mưa gió bão bùng ...
Người than cùng em nỗi chênh vênh không được chia sẻ. Người cảm động khi em thổ lộ giấc mơ dung dị về ngôi nhà và những đứa trẻ cùng người. Nhưng người đã ngần ngại, đã sợ mất đi những gì người đang có để không dám sống tận cùng giấc mơ ấy cùng em.
Để đến bây giờ, mọi thứ lở dở như giữa chừng đêm ta giật mình thức dậy, bàng hoàng hiểu rằng đó chỉ là một giấc mơ. Em biết một điều gì đó đã đứt gãy, đã lạc điệu, đã chẳng thể nào trở lại bình yên, khi tâm hồn em, sau lần yêu và hết mình với tình yêu sai chỗ. Và giấc mơ hạnh phúc xa xăm kia thì vẫn hoài cháy bỏng, để em cứ phải quẩn quanh đi tìm…


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét